Ban Tổ chức trân trọng giới thiệu cùng bạn đọc những truyện ngắn tiêu biểu đã đạt giải trong cuộc Phòng chống ma tuý trường THPT thành phố Điện Biên Phủ năm học 2008 – 2009:
_ Hoàng Hải Nam _
(Chi đoàn 10B5)
“Dù gặp phải vấn đề nan giải đến đâu
Dù nỗi đau có xót xa nhường nào
Dù nỗi sợ hãi che mờ ánh dương
Mãi sáng tươi trên con đường phía trước”
Tên nó là Bình. Nó và mẹ nó đã dọn đến căn nhà ba gian cuối phố từ rất lâu rồi nhưng vẫn ít người biết đến nó. Từ cái ngày định mệnh bố nó vào miền Nam kiếm việc làm mà và chỉ để lại cho mẹ con nó một câu từ biệt: “Bố đi, khi nào ngẩng được mặt lên với thiên hạ bố sẽ về” thì cả hai mẹ con rất ít khi tiếp xúc với người ngoài. Bố đã đi được hơn 10 năm rồi, Bình đã lớn phổng lên nhưng không một lần nhận được một dòng tin tức của bố. Bình nhớ khi bố bước chân ra khỏi ngưỡng cửa, mẹ đã khóc rất to còn nó chỉ lén nhìn theo cho đến khi bố đi khuất sau hàng rào dâm bụt. Đến bây giờ, mẹ không khóc được nữa, mẹ chỉ âm thầm vuốt tóc Bình rồi lặng lẽ thở dài. Không giống như các bạn, Bình luôn sống kín đáo, khép mình. Bình chỉ biết cố gắng học giỏi vì Bình không muốn làm mẹ phiền lòng bởi nó biết mẹ đã quá khổ rồi. Mẹ nó phải xoay đủ mọi nghề để kiếm tiền nuôi nó ăn học nhưng trên môi người đàn bà cô độc này luôn nở nụ cười mỗi khi ai đó khen ngợi Bình. Nó là thứ tài sản duy nhất còn sót lại của bà.
Nhưng cuộc sống vốn không lặng lẽ. Những mối tai hoạ luôn rình rập và có thể đổ ập xuống đầu bất kì gia đình nào. Những điều đơm đặt, những lời dị nghị của hàng xóm về bố, những lời trêu chọc, nói kháy, khích bác của bạn bè khiến Bình hoang mang, hoảng loạn. Càng ngày, Bình càng chìm sâu vào câm lặng và nỗi dằn vặt không thể chia sẻ cùng ai khiến Bình khổ sở.
Một hôm, có người anh họ của Bình ở quê đến chơi, thấy Bình không vui, anh gặng hỏi và anh đã an ủi nó rất nhiều. Anh còn mời nó một điếu thuốc, gọi là hút cho vui, cho “quên hết sự đời”. Tuy chưa bao giờ hút thuốc nhưng trước thái độ thân tình của người anh, Bình cầm điếu thuốc và hít một hơi. Lần đó, Bình ho sặc sụa, mặt đỏ ***, nước mắt chảy tràn trề nhưng Bình có một trận cười sảng khoái cùng người anh họ. Vài lần như vậy, Bình đã dần quen với việc hút thuốc. Bình bớt tiền ăn sáng, tiêu vặt mua thuốc hút nhưng những điếu thuốc mua ở quán không đem lại cảm giác như những điếu thuốc anh họ Bình đã cho. Nó khiến Bình bứt rứt, mệt mỏi, rã rời không thể chịu nổi. Người anh họ giải thích rằng thuốc của anh là loại đặc biệt, không dễ mà mua được. Nếu Bình cần, anh sẽ mua giúp cho. Lúc này, Bình đã kinh hãi khi nhận ra mình đã trở thành con nghiện, đã bị phụ thuộc vào anh. Bình quyết tâm tự cai nghiện nhưng khi cơn đau thể xác hành hạ, không chịu đựng được, Bình lại lần mò đi tìm người anh họ.
Bình nằm vắt tay lên trán. Mọi khoản tiền dành dụm đều đã tiêu hết. Cơn thèm thuốc lại bắt đầu hành hạ. Bình quay ra nhìn chiếc tủ của mẹ. Mắt nó mờ dại đi. Nó cầm con dao lại gần, nuốt nước bọt rồi quyết định cậy tủ. Trước mắt nó là gói tiền mẹ bọc cẩn thận trong chiếc khăn tay. Số tiền mẹ dành dụm cho cả năm học của nó đấy. Nó khóc nhưng vẫn mở gói tiền, rút đại vài tờ rồi chạy nhanh ra cửa. Nó không hề biết mẹ đã về tự lúc nào và lặng lẽ khóc sau cánh cửa.
Cuộc đời vốn nhiều oan trái, một cú sốc tinh thần nữa lại đè nặng lên đôi vai người đàn bà tội nghiệp này. Không thể để người con trai duy nhất tuột khỏi tay mình, người mẹ ấy bất chấp mọi hiểm nguy, mọi lời đe doạ, đến tận những nơi Bình hút chích và mua thuốc để kéo Bình về nhà. Mọi cố gắng của bà dường như không mang lại kết quả. Bình vẫn không thể chống chọi lại với những cơn thèm thuốc. Bình sẵn sàng làm mọi việc để có tiền mua thuốc. Họ hàng và hàng xóm do đó lại càng xa lánh hai mẹ con Bình. Không thể đầu hàng trong cuộc chiến giành giật lại người con trai với ma tuý, bà nuốt nước mắt bán căn nhà che mưa che nắng duy nhất của hai mẹ con rồi cùng Bình khăn gói lên trại cai nghiện.
Những ngày đầu ở trại thật khó khăn với cả hai mẹ con. Nhìn Bình tự xích mình trong phòng mà mỗi cơn nghiện lại vật vã, van xin: “Con không chịu nổi nữa rồi mẹ ơi, mẹ hãy giết con đi. Con xin mẹ, con lạy mẹ…” bà lại muốn nhào đến tháo xích cho con ra ngoài. Đợi đến khi Bình dứt cơn, bà lại chạy đến ôm con, lau mồ hôi cho con, lại nghẹn ngào hát cho con nghe những bài hát ru hệt như khi Bình đang còn thơ bé. Nước mắt của Bình và của mẹ chan hoà. Lúc này, Bình lại là đứa con trai ngoan ngoãn và bé bỏng trong vòng tay mẹ. Bình hiểu rằng cánh cửa không bao giờ khoá đối với tất cả những ai muốn trở lại cuộc sống. Mẹ sẽ giúp Bình tìm lại chiếc khoá mà Bình đã vô tình đánh mất. Sau một năm ở trại cai nghiện, Bình đã trở lại đi học. Xuất phát điểm của Bình đã chậm hơn các bạn một năm nhưng khi có ai đó hỏi vì sao thì Bình không còn ngượng ngập nữa. Bình đã thành thật và dũng cảm kể hết câu chuyện của mình. Có thể đâu đó vẫn có sự e ngại, những lời bàn tán, những thái độ lảng tránh… nhưng sự chào đón, thái độ quan tâm và cảm thông của bạn bè, của thầy cô và nhất là tình yêu nhiệm màu của mẹ đã khiến Bình vững tin trên con đường phía trước. Mẹ đã khiến Bình hiểu rằng, con người có lúc vấp ngã nhưng vấn đề là họ sẽ đứng lên như thế nào và bước tiếp ra sao và trên con đường của Bình sẽ luôn có mẹ.
Những câu chuyện của tôi hay của bất kì ai đó, câu chuyện lớn hay một câu chuyện nhỏ trong cuộc sống đều khiến tôi hiểu rằng: “Yêu thương luôn là phép nhiệm màu. Tình yêu là điều kì diệu nhất của cuộc sống. Tình yêu có thể khiến một sa mạc khô cằn trở thành một ốc đảo xanh tươi. Tình yêu có thể biến một kẻ thù thành một người bạn…” và tình yêu đã hồi sinh người bạn tên Bình của tôi.
Điện Biên, ngày 01 tháng 02 năm 2009
Cơ sở cai nghiện ma túy Đồng Nai st